Cánh đồng Kinh ngang này vào mùa nước ngọt, các thứ chim lớn như gà dãy,
giang sen, chàng bè, lông ô, khoang cổ, diệc mốc từ trong rừng U Minh
lũ lượt kéo ra kiếm ăn. Chúng quần đảo mát trời, giậm nhẹp những đồng
lúa sạch trọi. Tất cả các loại chim đó chỉ có giang sen với khoang cổ là
thịt ăn có lý, còn phần lớn ăn xảm xì như trứng rồng. Nói thì nói vậy
chứ dù ngon hay dở mình cũng phải gài bắt cho ráo đợt để đem ra chợ
bán, kẻo chúng phá lúa chịu không thấu.
Cái đám thằng Cường,
thằng Thọ gài bẫy đạp, bẫy cò ke, bẫy mổ chỉ bắt trầm kha mỗi ngày vài
chục con, có thấm bổ gì. Tui nghĩ ra một cách gài khác tụi nó. Bữa đó
tui bỏ một ấm trúm xuống xuồng chống vô rừng đặt lươn. Đem về, tui lựa
rặc thứ lươn da vàng, đầu nhọn, loại này mạnh lắm. Tui lấy chỉ ni-long
thật chắc cắt ra một sợi dài chừng hai tầm đất, một cầu khúc cây ngáng
ngang, một đầu tui cột ngay vào chỗ rún con lươn. Làm xong, tui ôm ra
bẫy ruộng thả hai con lươn thành một cặp gần nhau.
Sáng ngày
hôm sau, tôi bò ra ruộng rình xem. Ban đầu có một con gà dãy đi lọm
khọm tới bên con lươn vừa trông thấy rồi đứng khựng lại, ngóng cổ, liếc
mắt nhìn. Thấy con lươn bò nhọi nhọi, nó nhảy vọt tới mổ vào đầu. Con
lươn bị đau quá vọt luôn vô bụng con chim rồi tuột ra sau đít. Tới con
giang sen cũng vậy. Nó nhảy tới mổ vào đầu con lươn, con lươn vọt mạnh
vô bụng, dùi luôn ra sau. Rồi lại đến con chàng bè cũng y vậy...
Một con lươn mồi của tui vọt đến chết xỏ lụi ít nhất cũng một chục con
chim. Như vậy là cứ hai xâu làm một, tôi cầm mỗi tay một cây ngáng, la
cho chim bay lên, mang tui theo. Tui bay bỗng mặt đất mà lái từng cặp
xâu chim thả ra ví vô, về nhà giao cho bả trói đem ra chợ Sông Đốc bán.
Vậy mới đã!
No comments:
Post a Comment